Chương 4 : CUỘC HẸN KHÔNG MONG ĐỢI..
Sáng hôm nay, Tô Lệ ăn mặc rất hợp mốt, trang điểm nhẹ nhàng cùng cha cô đến nhà Cố Hải. Chào đón hai vị khách không mời mà tới này Cố Hải cực kì khó chịu. Nghĩ rằng hôm nay sẽ cùng bảo bối của hắn triền miên trong mê đắm ai ngờ...Tô Lệ vào nhà, tỉ mỉ quan sát từng chi tiết nhỏ. Nhìn căn nhà Cố Hải có thể thấy vợ chồng Cố Hải sống rất hạnh phúc. Những tấm ảnh treo trên tường nhà của hai người đều chứa ánh mắt tràn đầy yêu thương. Bất giác cô thấy ghen tị, tại sao người như Cố Hải bây giờ cô mới được gặp, tại sao ở cách nhau không xa mà cô chưa hề nghe tên. Nếu gặp Cố Hải sớm hơn có lẽ cô đã không phải lao tâm khổ tứ thế này.
Chuông cửa reo lên, Cố Hải nhìn ra phía ngoài nở nụ cười thật tươi, bảo bối của hắn đã về. Đi cùng Bạch Lạc Nhân là Cố Uy Đình, Cố Hải làu bàu trong miệng, ông đúng là người cha tốt a, nếu ông không nhận cuộc hẹn hôm nay thì tôi đã không phải khổ thế này. Ra mở cửa, Cố Hải chào một tiếng ba còn lại dán mắt lên người vợ hắn. Không cần biết đến sự tồn tại của cha hắn ở đó, Cố Hải tiến đến đặt lên môi Bạch Lạc Nhân một nụ hôn.Bạch Lạc Nhân đẩy hắn ra bằng ánh mắt cảnh cáo, Cố Uy Đình ném cho Cố Hải một câu oán trách "Thật mất mặt".
Màn tình tứ vừa rồi đã bị Tô Lệ thu vào tầm mắt. Vì cùng là người trong quân đội nên Bạch Lạc Nhân phải ngồi tiếp khách, việc trong bếp là của Cố Hải.Tô Lệ tuy là khách nhưng mục đích đến đây của cô là tiếp cận Cố Hải nên đã xin phép xuống bếp phụ giúp. Nhưng Cố Hải chẳng thèm để ý đến Tô Lệ, người hắn muốn gần lúc này là vợ hắn, còn tất cả các người tốt nhất là tàng hình hết đi a.
"Bảo bối, giúp anh đi. "
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân với ánh mắt cầu xin. Hắn chỉ muốn Bạch lạc Nhân nhanh xuống bếp cùng hắn, chỉ cần đứng cạnh hắn cũng được. Hai tuần xa cách đối với Cố Hải dài như hai thế kỉ, nếu có Bạch Lạc Nhân bên cạnh, nấu một bữa ăn chứ mười bữa ăn như thế này hắn cũng sẵn sàng.
"Tô Lệ, con giúp Cố Hải đi. Để bạch Lạc Nhân ở đây nói chuyện với chúng ta, cậu ấy vừa về cũng rất mệt." - Tổng tư lệnh lên tiếng phá vỡ hi vọng mong manh của Cố Đáng Thương
Tô Lệ chỉ chờ có vậy liền đồng ý ngay. Trong lòng Cố Hải than trời trách đất, con mẹ nó, các ông là cái giống người gì thế hả, vợ chồng tôi vừa xa nhau hai tuần đấy các ông có biết không. Còn lộn xộn nữa các ông ra khỏi nhà tôi a.
Tô Lệ đã xuống bếp, cô muốn nhân cơ hội này thử thách tình cảm của vợ chồng Cố Hải, đồng thời thăm dò hướng tấn công. Cả buổi phụ giúp nấu nướng Tô Lệ tìm cách tìm hiểu về con người Cố Hải. vừa rửa rau, cô vừa bắt chuyện với hắn.
" Thường ngày, anh đi làm về vẫn nấu ăn như vậy sao. " - Tô Lệ liếc mắt xem Cố Hải có thái độ ra sao.
" Sao lại phải nhỉ, tôi thích thú khi được nấu những món ngon cho vợ tôi và cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Ngoài những món tôi nấu, vợ tôi không thích ăn món của ai nấu hết." - Cố Hải khựng lại một giây, vẻ mặt lạnh băng.
"Ừ, nhưng dù sao việc bếp núc này vợ anh nên đảm nhận thì tôi thấy hợp hơn. cả ngày anh đã mệt mỏi giờ về lại nấu ăn không phải là vô lí sao?"
" Đối với tôi, ai làm không quan trọng, là tôi tình nguyện được làm và thấy vui khi được nấu ăn phục vụ vợ. Hơn nữa vợ tôi đâu có ăn không ngồi rồi, cậu ấy cũng bận lắm chứ, công việc đòi hỏi nhiều tâm huyết lắm. Suy nghĩ vợ làm bếp chồng kiếm tiền xưa lắm rồi. Mà tôi không nghĩ người tiến bộ như cô lại có suy nghĩ cổ hủ như vậy." - Cố Hải hiểu dụng ý của Tô Lệ là gì trong lòng cảm thấy khó chịu.
Tô Lệ im bặt sau lời nói của Cố Hải nhưng miệng vẫn nở nụ cười rất tươi, vươn người đưa tay với bó rau cố tình chạm vào cánh tay của Cố Hải. Bạch Lạc Nhân thi thoảng cũng đảo mắt qua gian bếp và vô tình bắt gặp màn thân mật của lão công và người lạ. Một mùi vị khó tả dấy lên trong lòng, không biết hai người nói chuyện gì thế, lại còn cười cười nói nói, thật chẳng ra gì.
Nhưng thực tế là Cố Hải không hề để ý, tay hắn nấu ăn nhưng mắt hắn đang dán vào người ngồi ngoài ghế sofa.
Cuối cùng các món ăn cũng được dọn ra bàn, Cố Hải sắp món ăn xong kéo Bạch lạc Nhân đến ngồi cạnh mình. Tô Lệ cũng lập tức ngồi bên cạnh Cố Hải. Bạch Lạc Nhân trong lòng nổi sóng ghen nhưng mặt vẫn cố tỏ ra bình thản. Tô Lệ định gắp một miếng thức ăn đưa qua cho Cố Hải thì đúng lúc Cố Hải lại gắp thức ăn đưa qua bát Bach Lạc Nhân. Cố Hải chỉ quay lại cảm ơn rồi sau đó lại dán mắt lên mặt vợ mình. Điều này làm Bạch Lạc Nhân thấy hả dạ còn Tô Lệ cảm thấy mình thật là bị lố.
Suốt buổi ăn cơm hai người bạn lâu ngày mới gặp lo hàn huyên, cô gái duy nhất lo nhìn đôi vợ chồng trẻ, còn đôi vợ chồng trẻ thì lo tình tứ với nhau. Cố Hải liên tục gắp thức ăn vào bát Bạch Lạc Nhân, mắt không rời khuôn mặt cậu.
"Thức ăn ở trên bàn." - Bạch Lạc Nhân gõ nhẹ vào bát Cố Hải thì thầm
" Phía trên này có thứ anh muốn ăn hơn." - Cố Hải cũng thì thầm lại .
Bạch Lạc Nhân huých nhẹ vào hông Cố Hải, toàn bộ màn tình tứ của hai vợ chồng son đã bị ánh mắt Tô Lệ thiêu đốt.
Tô Lệ nhận thấy nếu trực tiếp tấn công Cố Hải sẽ không có kết quả, vì gia đình Cố Hải đang quá hạnh phúc. Muốn chiếm trọn hắn thì cô phải phá vỡ cái hạnh phúc mà Cố Hải đang có, cách duy nhất là tấn công Bạch lạc Nhân.
Bữa cơm diễn ra vui vẻ, Tổng tư lệnh không ngừng khen tài nấu nướng của Cố Hải.
"Ta không thể tưởng tưởng tượng được một doanh nhân tài giỏi như cháu lại có thể nấu ăn ngon như thế này. Thật là hiếm có."
"Lão Tô, ông nói vậy là quá khen rồi, vị tiểu thư xinh đẹp tài giỏi đây mới là hiếm có đấy. " - Cố Uy Đình phản lời.
" Nếu chúng ta trước đây có giao ước thông gia thì tốt biết bao."
Nói xong câu này, Tổng tư lệnh Tô mới thấy mình nói quá lố, bèn chữa thẹn bằng cách khen Bạch Lạc Nhân.
" Đùa vậy thôi, chỉ có người như Bạch Đại Tá đây mới xứng với Cố Hải."
Bạch lạc Nhân đáp lại bằng nụ cười gượng gạo, thực ra trong lòng cậu rất khó chịu với câu nói vừa rồi. Tô Lệ để ý rất kĩ phản ứng của Bạch lạc Nhân lúc đó, cô thấy rằng tuy Bạch lạc Nhân và Cố Hải đã kết hôn nhưng chẳng có gì đảm bảo hôn nhân này sẽ bền vững.
Phản ứng của Cố Hải thì khỏi phải nói, câu đó vừa thốt ra, hắn liền mắng chửi trong lòng, ông là cái thể loại người gì thế, định đến phá vỡ hạnh phúc gia đình người ta à, không nể mặt ông là đối tác và là bạn của ba tôi, tôi sẽ cho ông biết thế nào là lỡ miệng. Vừa suy nghĩ hắn vừa quay sang nhìn Bạch Lạc Nhân. Sau hai tuần xa cách hắn chưa bù đắp gì được cho vợ lại để vợ phải nhọc lòng rồi.
Sau khi các vị khách đã ra về hết, Cố Hải đưa tay qua ôm Bach Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân không nói gì, đứng lên đi vào nhà tắm. Sao thế nhỉ, xa nhau hai tuần mà như vậy sao.
"Bảo bối, em sao vậy." - Cố Hải đi theo Bạch lạc Nhân hỏi.
"Bảo bối, có chuyện gì thế." - Cố Hải sốt ruột hỏi.
"Tự đi mà tìm hiểu nguyên nhân." - Bạch băng lãnh trả lời thẳng thừng.
"Em không nói anh biết ở đâu mà tìm."
Bạch Lạc Nhân nhàm chán nhìn Cố Hải, tên này đúng là ngốc hay cố tình ngốc đây, không lẽ tình ý của cô gái kia mà hắn không hề hay biết, hay là hắn biết rồi cũng xem như không. Thật bực mình.
Cố Hải xông vào nhà tắm miệng vẫn không ngừng hỏi làm sao, có chuyện gì.
" Tôi đi có hai tuần mà cậu kiếm đâu ra cái cô họ Tô kia chứ." - Bạch Lạc Nhân tức quá gào lên
Nghe Bạch lạc Nhân nói, Cố Hải cười cười mặt dày tiến sát lại.
"Tránh ra cho tôi, hihihaha cái gì. Thần kinh."
Nhìn thấy biểu tình ghen tuông của Bạch Lạc Nhân Cố Hải cực kì thích thú, tại sao ghen cũng dễ thương đến vậy. Với Cố Hải, việc Bạch Lạc Nhân ghen tuông cũng là một sự đãi ngộ. Cố Hải ôm Bạch Lạc Nhân thật chặt, ghé vào tai cắn nhẹ một cái, Bạch Lạc Nhân cố đẩy nhưng không được đành đứng vậy chịu trận, trong lòng chưa hết bực bội.
"Vợ à, em ghen thật sao?"
"Ai thèm ghen, cút ra cho tôi."
"Không ghen sao để ý cô ta chứ?"
"Tôi nói để ý cô ta hồi nào. Có cút ra không."
Tay Cố Hải vẫn ôm chặt Bạch Lạc Nhân, miệng đưa lên cổ Bạch Lạc Nhân cắn một cái, sau đó rời lên đôi môi đang cong lên vì tức giận, Cố Hải hôn sâu đến khi hơi thở của Bạch Lạc Nhân trở nên gấp gáp mới dừng lại thì thầm.
"Bảo bối à, đừng vì mấy chuyện linh tinh đó mà bực tức, căn bản cô ta chỉ là đi theo cha cô ấy đến đây thôi."
"Cậu không thấy cô ta rất để ý cậu sao?"
"Anh không quan tâm, anh để ý em là đủ rồi."
Sau hai tuần xa cách, bây giờ đây cảm nhận được cơ thể của đối phương, chỉ trong chốc lát bình giấm chua kia bị đổ hết thay vào đó là bình mật ngọt được rót đầy. Hai thân thể dính lấy nhau, hai hơi thở hòa chung một nhịp. Tình yêu đôi khi rất kì lạ, mới đó giận hờn nhưng chỉ trong giây lát lại chất chứa yêu thương.
Sau một đêm luân chiến N hiệp, cả Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đều mệt lử. Cố Hải bị đánh thức bởi chuông điện thoại, với tay kiểm tra, thì ra không phải của mình, là của Bạch Lạc Nhân.
Cố Hải đi làm không quên chuẩn bị bữa sáng cho vợ, mãi đến nửa trưa Bạch Lạc Nhân mới tỉnh, tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên.
" Alo."
"Chúng ta có thể gặp nhau được không?"
"Cô là ai? Sao biết số của tôi?"
"Tôi là Tô Lệ, đã từng đến nhà cậu ăn cơm rồi mà."
Bạch Lạc Nhân không biết cô ta muốn gặp cậu vì việc gì nhưng cũng tò mò nên đã đồng ý gặp. Cậu cũng muốn tìm hiểu cô gái đã dám đến thẳng nhà cậu thể hiện tình ý với lão công của cậu là người như thế nào.
..
.
[ Hết Chương 4 ]
Chương 2 : MÀN CHIA TAY NGỌT NGÀO
CHương 3 : GẶP PHẢI ÁC MA RỒI..
Chương 4 : CUỘC HẸN KHÔNG MONG ĐỢI..
Chương 5 : TÔ LỆ CHÍNH THỨC KHIÊU CHIẾN
Chương 7 : NHỮNG ĐÒN TẤN CÔNG ĐẦU TIÊN CỦA TÔ LỆ
Chương 9 : CỐ ĐẠI THIẾU GIA NHỌC LÒNG
Chương 11 : CHÍNH THỨC DÀNH LẠI CHỦ QUYỀN
Chương 12 : ĐÔI VỢ CHỒNG HẠNH PHÚC
Chương 13 : CẦN THỜI GIAN SUY NGHĨ
Chương 14 : CHIẾN TRANH LẠNH TIẾP TỤC CĂNG THẲNG
Chương 15 : HẢI - NHÂN..NHỮNG HIỂU LẦM KHÓ GIẢI QUYẾT
Chương 17 : CUỘC GẶP BẤT NGỜ CỦA HAI CÔ GÁI
Chương 19 : Nỗi Lòng Được Giải Tỏa
Chương 22 : CỐ DƯƠNG GẶP TIẾNG SÉT ÁI TÌNH.
Chương 23 : Công Ty Điện Ảnh Mãnh Kỳ
Chương 24 : Nỗi Lo Của Đại Hải
Chương 25 : Nhiệm Vụ Nguy Hiểm
Chương 28 : NỖI LÒNG NGƯỜI CHA
Chương 29 : NỖI LÒNG BẠCH LẠC NHÂN
Chương 31 : HẠNH PHÚC NGẬP TRÀN
CHương 32 : ĐÁM CƯỚI ĐÔNG TRIỆT - DIÊM NHÃ TĨNH
Chương 33 : ĐỢT HUẤN LUYỆN MỚI ĐẦY BẤT NGỜ
Chương 34 : GẶP NẠN TRONG RỪNG SÂU
Chương 35 : TÌNH HUỐNG DỞ KHÓC DỞ CƯỜI
Chương 36 : TÌM NGƯỜI GIẢI BÀY
Chương 39 : CHỜ HÌNH THỨC KỈ LUẬT
Chương 45 : ĐỐI MẶT VỚI NGUY HIỂM
Chương 47 : NỖI ĐAU NGƯỜI Ở LẠI
Chương 49 : CUỘC GẶP GỠ BẤT NGỜ
Chương 51 : SỰ THẬT BẮT ĐẦU SÁNG TỎ
Chương 57 : NGỌT NGÀO TRÊN THẢO NGUYÊN
Chương 60 : BẬN RỘN VỚI NHIỆM VỤ MỚI
Chương 61 : KỈ NIỆM MƯỜI NĂM NGÀY CƯỚI
Chương 62 : TUẦN TRĂNG MẬT MUỘN
Chương 65: CỐ HẢI BỊ ĐẨY VÀO HOÀN CẢNH KHÓ XỬ
Chương 68: GIA CẢNH CỦA LINH LINH
Chương 70: NHÀ CÓ THÊM MỘT NGƯỜI
Chương 71: NỖI LÒNG BẠCH LẠC NHÂN
Chương 73: SỰ ĐÊ TIỆN CỦA ĐÔNG TRIỆT
Chương 74: BIẾN CỐ TRONG GIA ĐÌNH ĐÔNG TRIỆT
Chương 75: NÓI RA Ý ĐỊNH ĐIÊN RỒ
Chương 76: NGỘT NGẠT BỞI YÊU THƯƠNG
Chương 80: KHAI TRƯƠNG KHU DU LỊCH SINH THÁI TRÊN THẢO NGUYÊN
Chương 81: " KẺ CẮP" VÀ " BÀ GIÀ" ĐỐI ĐẦU
Chương 84 : BẠCH LẠC NHÂN PHẢN CÔNG
Chương 85: NHÂN TỬ LẠI BỊ CHÊ CƯỜI
Chương 86: MẠNH THÔNG THIÊN GẶP CHUYỆN
Chương 88: HÀN ĐÔNG KHIÊU CHIẾN
Chương 89: THÂN THẾ CỦA HÀN ĐÔNG
Chương 90 : TRẢ LẠI MÓN NỢ CHO HÀN ĐÔNG
Chương 91 : XE CỦA BẠCH LẠC NHÂN GẶP NẠN
Chương 94 : CỐ HẢI CHỊU KHỔ RỒI
Chương 95 : MỐI QUAN HỆ CỦA HÀN ĐÔNG VÀ LINH LINH
Chương 96 : HÀN ĐÔNG GIỞ TRÒ ĐÊ TIỆN
Chương cuối: SINH NHẬT BẠCH LẠC NHÂN
CÔ NHI VIỆN HẢI NHÂN Chap 1: GẶP GỠ
Chương 2: KIÊN TRÌ DẠY ĐỨA EM NGỖ NGƯỢC
Chương 6 : NGỤY CHÂU ĐẾN THĂM CẢNH DU
Chương 8 : NGỤY CHÂU THẢ THÍNH
Chương 10: CÁI CHẠM MÔI ĐẦU TIÊN
Chương 11: KIỂU DẠY CON CÓ MỘT KHÔNG HAI
Chương 12: MỘT MŨI TÊN TRÚNG BA ĐÍCH
Chương 20: NGƯỜI CHA TỘI NGHIỆP
Chương 25 : NÓI KHÔNG BIẾT GIỮ LỜI
Chương 28: BUỔI CHIỀU TRÊN BIỂN
Chương 30: CHƯỚNG NGẠI VẬT CỦA ANH
Chương 33 : LỢI DỤNG CƠ HỘI ÉP CẢNH DU
Chương 34: THỎA THUẬN ĐAU LÒNG
Chương 37: CUỘC SỐNG TRÊN ĐẤT MỸ
Chương 41 : CẢNH DU CHÍNH THỨC ĐỐI ĐẦU VỚI THẨM ĐIỀM
Chương 45 : NGỤY CHÂU NỔI GIẬN
Chương 47: ĐAU NHƯNG KHÔNG THỂ NÓI
Chương 48: HẠ PHI LÀM NGỤY CHÂU KHÓ XỬ
Chương 59 : HƯƠNG THƠM QUEN THUỘC
Chương 63: NGỤY CHÂU ĐI CÔNG TÁC XA
Chương 65: MẸ NGỤY CHÂU NỔI GIẬN
Chương 77 : QUYẾT ĐỊNH KHÓ KHĂN
Chương 79: CẢNH DU BỊ ĐẦY VÀO BƯỚC ĐƯỜNG CÙNG
Chương 80: HẬN THÙ ĐƯỢC HÓA GIẢI
Chương 82 : KẾ HOẠCH THÀNH CÔNG BƯỚC ĐẦU